Câu lạc bộ Chấn thương cột sống Việt Nam

Tôi và xe lăn - cô giáo Vũ Thị Đào

Các bạn thân mến ! Chắc chắn rằng không có một người cha người mẹ nào lại mong muốn con mình là người khuyết tật . Nhưng cuộc sống là thế đôi khi có những điều xảy ra mà đến mơ ta cũng chưa hề nghĩ tới ,nhưng bỗng chốc 1 ngày biến ta trở thành 1 người khuyết tật . Lý giải cho điều này người ta cứ đổ lỗi cho số phận ,nhưng chẳng lẽ ta cứ chấp nhận số phận sao.
Tôi và xe lăn cô giáo Vũ Thị Đào

Mỗi người sinh ra chỉ được sống có 1 lần vậy ta phải sống sao cho đáng sống ,phật đạo có câu ( còn người còn của ). Cá nhân tôi trước đây là 1 người khỏe mạnh bình thường như bao người khác . Tôi học sư phạm ra trường nhận công tác tại 1 huyện xa xôi của tỉnh Hà Giang đó là huyện Bắc Mê đây cũng chính là nơi tôi đang sinh sống . Tôi bắt đầu nhận công tác từ 1 1/ 2000 những ngày đầu đi công tác chúng tôi phải trèo đèo lội suối đi bộ cả chục cây số đường rừng để đến thôn bản mang con chữ đến cho các em . Nhiều lúc tôi đã muốn bỏ cuộc vì cuộc sống nó quá nghiệt ngã đã lấy đi tuổi thanh xuân và bao nhiêu sức lực nhưng tình yêu nghề ,yêu bọn trẻ cũng giúp cho tôi vượt qua được tất cả những khó khăn đó .
Sau 2 năm tôi cũng được chuyển ra công tác tại trường trung tâm huyện bằng sự cố gắng phấn đấu ham học hỏi sự lỗ lực của bản thân 12 năm công tác có 10 năm tôi luôn đạt giáo viên giỏi các cấp ( cấp trường ,cấp huyện ,cấp tỉnh ) nhiều năm tôi làm bí thư chi đoàn và tổ trưởng chuyên môn của khối ,được sự tin tưởng của ban giám hiệu ,đồng nghiệp và sự phấn đấu của bản thân năm 2006 tôi đã được kết nạp đứng trong đội ngũ của Đảng .

 Biến cố cuộc đời

Nhưng năm 2012 có một biến cố đã xảy ra với bản thân tôi ,từ 1 người khỏe mạnh bình thường cả 1 tương lai tươi sáng đang chờ phía trước bỗng chốc tan biến . Ngày tôi nhận được kết quả mình mắc căn bệnh u tủy sống từ D6 đến D10 bắt buộc phải phẫu thuật bầu trời như sụp đổ trước mắt .Ngày phẫu thuật cũng đến tôi hy vọng sau ca phẫu thuật sức khỏe sẽ tốt hơn nhưng sau 6 tiếng tỉnh dậy cũng là lúc tia hy vọng cuối cùng bị dập tắt . Tôi đã chẳng còn có cảm giác gì với 2 đôi chân của mình ,cơ thể tôi mềm như sợi bún vậy . Cuộc sống lúc đó phụ thuộc hoàn toàn vào người khác .Sau bao năm chữa trị khắp nơi tốn biết bao nhiêu tiền của cuối cùng cuộc đời tôi quay lại con số 0 .Lúc đó đã rất nhiều lần tôi muốn tìm đến cái chết nhưng được sự thương yêu giúp đỡ đùm bọc của gia đình bạn bè mà tôi đã thoát ra khỏi được ý nghĩ đó .

Vậy là tôi đến trung tâm phục hồi chức năng để học ngồi học bò học cách chăm sóc vệ sinh cá nhân và học cách lên xe lăn . Tôi chẳng thể quên được ngày mà bác sĩ hướng dẫn cách lên xe lăn, nhìn thì đơn giản thế vậy mà tôi làm đủ mọi cách cũng không thể lên được, tay yếu thôi không thể nâng nổi 1 nửa cơ thể bị liệt lên xe được vậy là tôi tập tạ để có 1 đôi tay khỏe mạnh. Vậy là sau 7 tháng tôi cũng biết cách lên xe lăn nhưng nhiều khi vẫn bị ngã xuống đất rồi lại tìm cách lên xe cho bằng được, không biết nó đã lấy đi bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của tôi. Cái cảm giác ngồi lên được chiếc xe lăn tự di chuyển được nó hạnh phúc biết bao, chiếc xe chẳng khác nào đôi chân của tôi và nó đã là người bạn đồng hàng cùng tôi suốt 6 năm qua và sẽ theo tôi suốt quãng đời còn lại, còn tất cả mọi việc vẫn phải có người hỗ trợ . Cuối cùng gia đình không còn khả năng để cho tôi chữa trị nữa lên quyết định về nhà tập luyện ,thời gian 2 năm để hòa nhập cộng đồng thoát ra khỏi sự tự ti trong cuộc sống quả thật không hề dễ dàng đó là cả 1 quá trình chiến đấu với bệnh tật và tinh thần .


Là 1 người giáo viên cũng là 1 người Đảng viên với nghị lực sống theo phương châm " Tàn nhưng không phế" tôi đã bắt đầu làm lại từ đầu. Tôi nghĩ ( cánh cửa này đóng lại chắc chắn sẽ có 1 cánh cửa khác mở ra ) và ( người khuyết về thể chất không đáng lo bằng người khuyết về tâm hồn ) vì vậy ta hãy cứ sống vui vẻ chi bằng ngày nào cũng buồn chán chẳng giải quyết được vấn đề gì.


Vậy là tôi đã vạch ra kế hoạch mới cho tương lai ,hàng ngày ngoài tập luyện sức khỏe cho bản thân tôi nghĩ cách kiếm tiền để có thể tự nuôi sống để không trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội . Ngày đầu tiên tôi tập ngồi lên chiếc xe điện 3 bánh cũng là ngày mà tôi thoát được ra khỏi 4 bức tường ,nhìn thấy bạn bè đồng nghiệp mọi người ai ai cũng hỏi thăm động viên khích lệ cũng bớt đi được chút nào mặc cảm trong cuộc sống, biết rằng rất nhiều ánh mắt nhìn mình với vẻ ái ngại thương cho số phận của mình .Rồi sự yêu thương của xã hội cũng giúp tôi vượt qua được sự mặc cảm tự ti đó ,tôi bắt đầu bán hàng từ cái chổi lau nhà bạn bè đồng nghiệp ai cũng ủng hộ lên công việc kinh doanh cũng thuận lợi tôi thấy vui vì được hòa nhập với xã hội mà lại kiếm được tiền nuôi chính bản thân mình . Rồi được sự giúp đỡ của gia đình và sự nỗ lực của bản thân tôi đã mở 1 cửa hàng nhỏ tại nhà để thuận tiện cho mình vừa có thời gian tập luyện sức khỏe vừa có thời gian làm việc nhà chăm lo cho chồng con mà lại thuận tiện cho việc kinh doanh buôn bán . 


Qua đây tôi muốn nhắn nhủ với các bạn kt hãy tự tin sống bằng nghĩ lực xã hội luôn quan tâm đến chúng ta


Vũ Thị Đào 

Video

chấn thương cột sống
tổn thương tủy sống
câu lạc bộ chấn thương cột sống việt nam
anh chan thuong cot song
tuy song
COT SONG