Câu lạc bộ Chấn thương cột sống Việt Nam

Hoài Niệm

Đầu mùa đông năm 1998, khi nó mới đi làm, lương tháng 300k, với nó thế là vui và hạnh phúc lắm rồi. Một buổi chiều đứng bên cửa sổ tầng 3 của phòng làm việc nhìn xuống phía cổng công ty, hình ảnh nó nhìn thấy là cảnh một người phụ nữ khắc khổ đang cúi xuống lau mặt cho một người đàn ông gầy gò trên chiếc xe lăn.
hoài niệm

Nó cứ nhìn mãi, nhìn mãi khi thấy người đàn ông nhăn nhó vẻ đau đớn thì vừa tò mò, vừa thương cảm, nó đi xuống. Ra gặp và hỏi thăm nó mới biết đó là 2 vợ chồng ở tận Hà Tĩnh ra Hà Nội chữa bệnh.

Trên chiếc xe lăn, người chồng bị tắc tĩnh mạch, 2 chân bị cắt cụt gần tới háng, vết thương vẫn còn rỉ máu và nước vàng, một tay bị cắt cụt tới gần khuỷu, khuôn mặt chú nhăn nhó vì đau đớn, giọng nói thều thào vì yếu sức, bên cạnh là cái bánh mì không khô đét trong cái túi nilong màu trắng đục. Còn người vợ thì gầy gò, khuôn mặt khắc khổ, trời mùa đông mà trên trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng lại hỏi chồng có đói không, có uống nước không, chú chỉ xin vợ hớp nước. Nó hỏi cô chú đi đâu, giọng Hà Tĩnh khó nghe nhưng nó vẫn nghe được những gì cô nói vì cô nói rất chậm. Hai vợ chồng cô chú đưa nhau ra Hà nội chữa bệnh, chân chú vừa được cắt nhưng không còn tiền nên đành xin ra viện.

Tiền đi xe về Hà Tĩnh hết 80 nghìn nhưng giờ không có. Chú liền nghĩ tới người bạn cùng đi bộ đội ngày trước và 2 vợ chồng đẩy xe lăn tới nhà bạn vay tiền. Điện thoại hồi đó không có, tới nhà bạn thì không có ai ở nhà, hỏi hàng xóm thì được biết cả nhà bạn đã về quê từ hôm trước. Hai vợ chồng lại lủi thủi đẩy nhau ra bến xe Hà đông, mong sẽ xin được ai đó tiền để về quê. Vừa kể cô vừa khóc, còn chú thì cứ suýt xoa, nhăn nhó, trán cũng lấm tấm mồ hôi vì đau. Nó nghe và chẳng nói câu nào, nước mắt cứ nhạt nhòa. Dặn cô chú đứng chờ cháu xíu để cháu lên lấy nước, nó vội lên phòng làm việc, lấy 2 chai nước và mở túi, chỉ còn duy nhất 30k. Nó sang phòng bên cạnh, hỏi chị kế toán cho vay tạm 50k nữa, chị hỏi nó lý do, nó kể lại toàn bộ câu chuyện. Chị cùng nó đi xuống, chị hỏi han rồi đưa nó 50k cùng 30k của nó để nó đưa cho cô chú đủ tiền xe về quê.

Lúc đó nó chỉ nghĩ sao có người khổ thế, ước gì mình có nhiều hơn nữa để giúp cô chú, chẳng biết rồi cuộc đời chú sẽ thế nào… Chú gập người xuống cảm ơn, cô thì nước mắt dàn dụa, lời cảm ơn như nghẹn lại. Nó chỉ biết nói không có gì ạ, cô đưa chú đi nhanh ra bến xe đi kẻo tối, mong chú bớt đau, chẳng biết nói gì hơn…

Cuộc đời chẳng ai biết trước điều gì, chỉ 5 năm sau chính nó lại là người phải ngồi trên xe lăn, rủi ro chẳng chừa 1 ai cả. Viết ra kỉ niệm đã cách đây 20 năm chỉ muốn nói, không ai biết điều gì sẽ xảy ra với mình, chỉ biết cố gắng sống tốt vì nhận ra một điều, khi bạn cho đi, cái bạn nhận được còn nhiều hơn thế.
Năm 2018 sắp qua, một năm “chẳng làm được gì”, một năm nhiều khó khăn và vất vả, nhiều lúc nó nản và nghĩ giá như…suy nghĩ tiêu cực lởn vởn trong đầu nhưng rồi mọi việc cũng qua. Một năm nó nhận được nhiều sự yêu thương từ bạn bè, người thân, một năm nó nhận ra mình không hề cô độc. Một năm nó nhận được nhiều cái tình, cái nghĩa mà đôi lúc nó băn khoăn không biết sẽ trả bằng cách nào. Mỗi một năm qua đi, trải qua nhiều khó khăn, vất vả, nó lại tự hỏi sao có thể vượt qua được? Chỉ đơn giản là bên cạnh nó luôn có người thân, bạn bè tốt, luôn đồng hành cùng nó để nó có thể vượt qua mọi khó khăn ấy.

Cảm ơn đời, cảm ơn những người thân yêu và cảm ơn những người bạn, đã gặp, chưa gặp và sẽ gặp. Mong rằng một năm mới đến sẽ mang lại nhiều bình an, hạnh phúc cho tất cả.
                                                                                                                               
                                                                                                                           Hà Lê

Video

chấn thương cột sống
tổn thương tủy sống
câu lạc bộ chấn thương cột sống việt nam
anh chan thuong cot song
tuy song
COT SONG