Câu lạc bộ Chấn thương cột sống Việt Nam

Lăn đến bên em: Một chuyện tình lãng mạn

“Lăn” đến bên em (tựa gốc: Tout le monde debout) là câu chuyện tình lãng mạn giữa Joycelyn (Franck Dubosc) và Florence (Alexandra Lamy). “Chàng” là một doanh nhân thành đạt ở độ tuổi trung niên. Anh rất đào hoa, nhưng lại có tật thích nói dối. Chính sở thích oái ăm ấy là nguồn cơn khiến một mối tình nảy nở. Ở thế đối ngược, Florence trước khi gặp “chàng” là người phụ nữ mất niềm tin vào tình yêu sau một lần bị phản bội.


Mọi chuyện bắt đầu khi Jocelyn đến thăm ngôi nhà của mẹ mình, và gặp cô hàng xóm bốc lửa khi đang ngồi trên chiếc xe lăn của bậc sinh thành. Điều đó khiến cô gái vô tình hiểu lầm rằng Joycelyn là một người khuyết tật.

Nhưng “chàng” chẳng hề có ý định đính chính, mà thậm chí còn lợi dụng chiếc xe lăn để tiếp cận người đẹp. Song, điều không ngờ là cô hàng xóm lại muốn giới thiệu anh cho Florence – người chị gái bị liệt chân.

Bỏ qua tất cả, tiếng sét ái tình nảy sinh. “Chàng” và “nàng” bắt đầu cùng nhau trải qua những khoảnh khắc lãng mạn độc nhất vô nhị. Song, càng hạnh phúc, Joycelyn càng không dám thành thật với Florence về sự “bình thường” của bản thân. Anh sợ sẽ đánh mất tình yêu đích thực đầu tiên trong cuộc đời mình.

Với những khán giả bình thường có lẽ chỉ là một chuyện tình lãng mạn pha chút hài hước kiểu Pháp. Nhưng với những tổn thương tủy sống nói riêng cũng như người khuyết tật nói chung, bộ phim là một thông điệp, một lời thổ lộ chân thành để xã hội có thể hiểu hơn về cuộc sống của những người khuyết tật. Người khuyết tật vẫn sống và vẫn khao khát yêu và được yêu. Tôi nhớ có một người bạn đã tâm sự với mình rằng: “Dù tớ có cố gắng thành công đến đâu thì thứ mọi người nhìn vào chỉ là đôi chân bị liệt của tớ.” Đau đớn lắm chứ. Nhưng biết làm sao đây. Sự kì thị sẽ chẳng bao giờ biến mất. Chúng ta không thể thay đổi cách nhìn của họ một sớm một chiều. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là ngó lơ tất cả những ánh nhìn thiếu thiện cảm ấy và sống một cuộc đời thật giá trị. Florence là hiện thân cho những cố gắng không ngừng nghỉ ấy. Cô là nghệ sỹ violon, là vận động viên quần vợt, là một người tự tin.
 
Khuyết tật không phải là sự bất hạnh, khuyết tật chỉ là sự bất tiện. Nhưng rõ ràng Florence may mắn hơn khi sống ở một đất nước có nhiều công trình tiếp cận cho người khuyết tật hơn. Nàng có thế tự do sống, làm những gì mình thích và yêu. Người khuyết tật cũng có quyền yêu chứ. Nhưng cuộc đời cũng chẳng ưu ái họ nhiều hơn khi yêu. Họ cũng gặp những “tay chơi” thứ thiệt, cũng đau khổ và mất niềm tin vào tình yêu. Nhưng như Florence đã nói trong một câu thoại: “Với cô (người bình thường) thì khi yêu hướng đến một mối tình lâu dài còn tôi (người khuyết tật) chỉ cần sự bắt đầu.” Những người đã từng trải qua thương tổn khi yêu dám yêu lại từ đầu. Những ai chưa từng yêu dám yêu.

Với người khuyết tật ngoài lí do sợ bị lừa đối khi yêu thì chính bản thân họ cũng khá tự ti về những khiếm khuyết của mình. Tình dục và khoái cảm là những thứ chằng bao giờ đủ đầy. Và còn muôn ngàn lí do khác. Thế nên điều họ ước ao chỉ là “sự bắt đầu” và không quan tâm đến “sự kết thúc”. Dám bắt đầu yêu cũng là quá dũng cảm rồi…

Yêu một người tổn thương đã khó, yêu một người khuyết tật từng tổn thương lại càng khó khăn gấp bội. Thứ Florence cần nhất là sự chân thành, chân thành ngay từ lúc bắt đầu. Đó cũng là thứ duy nhất Jocelyn thiếu khi bắt đầu mối quan hệ này. Jocelyn đã yêu hay chỉ là say nắng hay chỉ là sự thương hại. Có lẽ chỉ mỗi chàng có thể trả lời chính xác nhất. Nhưng có một điều chắc chắn là chàng rất trân trọng nàng. Một người phụ nữ tuyệt vời đến nỗi mà nếu không thể yêu thương hết mực thì cũng nên đừng làm tổn thương nàng thêm lần nữa.

Kết phim là một hình ảnh đáng trân trọng khi nàng cùng chàng lăn tới đích với nụ hôn nồng cháy. Họ sẽ cưới nhau hay sẽ ra sao sau đó thì không ai biết được. Chỉ một điều có thể dễ dàng nhận ra là họ đã bao dung và tha thứ cho nhau những lỗi lầm. Tri kỷ đâu dễ tìm và sẽ không dễ rời xa.

Về phần âm nhạc, một điểm nhấn đáng chú ý tạo nên thành công cho bộ phim chính là ca khúc Amore mio (Tình yêu của tôi) của Brice Davoli. Giai điệu lúc trầm buồn như lời bộc bạch khi lại sôi động như những điệu vũ. Tình yêu trong ca khúc giằng xé giữa mong muốn được bày tỏ và nỗi sợ bị từ chối xen lẫn chút hờn ghen. Tình đơn phương bao giờ cũng đẹp nhưng cũng rất buồn. Mong chờ và hi vọng vào một điều gì đó… một điều gì đó xa vời ngoài tầm tay. Ngoài ra vì vai nữ chính là nghệ sĩ chơi violon trong dàn nhạc giao hưởng nên khán giả xem phim sẽ bắt gặp rất nhiều trích đoạn nhạc cổ điển có khả năng “đốn tim” người mộ điệu.

Tất cả đã tạo nên một bộ phim đáng xem và thực sự tuyệt vời. Hi vọng thông điệp của bộ phim sẽ được nhớ đến mãi. Tôi không chắc bạn sẽ hạnh phúc mãi trong tình yêu nhưng có một điều tôi khá chắc là bạn sẽ có những phút giây hạnh phúc khi yêu.

Nguyễn Tuấn Anh @ E-VSIC

Video

chấn thương cột sống
tổn thương tủy sống
câu lạc bộ chấn thương cột sống việt nam
anh chan thuong cot song
tuy song
COT SONG